"Cảm ơn...Ba năm học. Lúc nào cũng sáng lấp lánh. Thỉnh thoảng có khi đai nhói. Mỗi ngày đều là một mảnh ghép của tấm kính màu. Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là hạnh phúc."
Thời gian trôi nhanh thật đấy, nhanh đến nỗi đã thoắt một cái, tôi đã tốt nghiệp cấp Hai mất rồi. Ngỡ ngàng quá! Ngạc nhiên quá! Chẳng thể tin được. Đã đến rồi, mùa hè cấp Hai cuối cùng của tôi.
Bạn bè ơi, sẽ còn đâu bao lần cãi vã trẻ con hay cả bao lần quậy phá trong lớp, cả những nụ cười và giọt nước mắt yếu đuối. Cả những lần bao che cho nhau, chỉ bài nhau trong giờ kiểm tra và an ủi, động viên nhau lúc ta yếu mềm nhất, có phải tất cả sẽ theo gió mà trôi vào hư vô? Làm sao để níu giữ thời gian lại để tôi có thể ở cạnh bạn tôi lâu thêm một chút, cười nhiều thêm một chút và khóc nhiều hơn một chút.
Làm sao giờ đây khi con đường vào đời của tôi dường như đã ngắn thêm một chút? Làm sao giờ đây khi bước chân tôi lê từng bước đến phía cuối con đường, nơi mà hàng trăm ngã rẻ sẽ chia cắt bạn bè tôi? Ve ơi xin đừng kêu, phượng ơi xin đừng nở, hè ơi xin đừng đến. Làm ơn hãy để cho khoảnh khắc này là mãi mãi…
Bốn năm rồi đấy, mọi người ơi. Khoảng thời gian đấy, có ai đó đã cười, có ai đó đã khóc, có ai đó đã từng ước mơ thời gian xin đừng vội trôi. Trưởng thành mất rồi, có còn là những đứa trẻ nữa đâu nhưng sao vẫn muốn mãi là một đứa trẻ để được cùng nhau trải nghiệm những ngày tháng thật êm đềm của tuổi trẻ, để không bao giờ có thể xa nhau. Làm sao bây giờ…?
Năm năm nữa, mười năm nữa, hai mươi năm nữa…Những người bạn ngày nào có còn nhớ đến nhau, có còn nhớ mãi những kỉ niệm ngây ngô một thời hay tất cả chỉ như cơn gió thoảng qua. Bầu trời kia có còn xanh, cuộc sống này có còn là một màu hồng, bao ngã rẻ này có còn trùng nhau? Nghĩ đến, sao lòng thấy nhói quá…
Bạn bè ơi, xin đừng quên nhau…Xin hãy khắc sâu vào trái tim mình kỉ niệm đẹp đẽ nhất….
Con đường quen, chiếc xe đạp chạy lướt
Mang ai đó trở về mái trường xưa
Xin cho tôi trở về ngày xưa cũ
Tà áo trắng vẫn còn mãi mang theo
0 nhận xét:
Đăng nhận xét